[Cốt truyện] Return of the Dragon Emperor - Phần 1

Scheherazade ngồi lơ lửng trên không, nhìn chằm chằm vào những trang giấy trong quyển Ngàn lẻ một đêm. Những trang đó càng ngày càng khó để giải mã. Ngay cả những trang được ghi chép trước đó cũng không còn rõ ràng để đọc. Các từ di chuyển và xoắn lại vào nhau như phù sa chảy xuống hạ nguồn. Đôi lúc có những hình ảnh lạ thường cố gắng phá vỡ sự liên kết của trang sách để thoát ra, rồi sau đó vỡ vụn thành nhiều mảnh. Thở dài, cô không chú ý tới một chỏm tóc đã rủ xuống trước mắt.

Scheherazade đã quan sát rất lâu tiến trình của thời gian, thứ tự của từng chương trong câu chuyện. Cô không đặt niềm tin vào nó và cho dù cô đã cố giấu đi, cô sợ hãi. Sự sụp đổ của dòng thời gian ngày càng trở nên tồi tệ, và ngày càng có nhiều vết rạn nứt được hình thành. Scheherazade rời mắt khỏ cuốn sách, cố gắng không nhìn vào những lời tiên đoán điên rồ. Cô nhìn chằm chằm vào những bức tường phép thuật mờ ảo duy trì chiều không gian nhỏ mà cô gọi là nhà. Cô nhớ lại khi lần đầu cô được đưa tới đây. Nó là một nơi vô cùng kì lạ và giả tạo, không nơi trú ngụ và lạnh lẽo. Qua thời gian, nó đã trở thành một ngôi nhà. Ngôi nhà dành cho những người đã mất hết tất cả và thề sẽ bảo vệ những gì còn xót lại. Cô thở dài một lần nữa.

“Reflect, Refrain” Scheherazade gọi cặp sinh đôi tới. “Tôi có một việc cần nhờ hai người.”

“Đó là gì thế?”

“Đó có thể là gì?”

Cặp sinh đôi xuất hiện ngay khi nói xong, lướt qua khoảng không trong khối lập phương tới chỗ người gọi chúng. Chúng cụng đầu vào nhau, với một lực bằng nhau. Scheherazade chào đón chúng bằng một nụ cười điềm tĩnh.

“Tôi muốn hai người triệu hồi Adelbert. Tôi e rằng chugns ta cần sức mạnh của ông ấy. Với một cái vung tay Scheherazade tạo ra một bức thư tới Adelbert, một bản báo cáo về tình hình hiện tại chứa trong chiếc phong bì bằng da.

“Đã rõ, chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.”
“Không chúng ta cần chuẩn bị trước khi đi.”

“Thật ư?”

“Thật.”

Scheherazade cho hai đứa lui bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng và vẫy chào tạm biệt. Reflect và Refrain dịch chuyển khỏi hệ thống của những khối lập phương, đi qua khoảng trống ở trung tâm của chiều không gian trước khi biến mất cùng lúc. Một chuyện đã xong, Scheherazade bắt tay ngay vào việc chuẩn bị cho hành trình sắp tới, tạo ra một vài cuốn sách phép thuật và các năng lực khác. Cô không thể ngồi đây thêm được nữa. Nhìn chằm chằm vào quyển sách của cô cũng không giải quyết được việc gì mà chỉ khiến cô lo lắng thêm. Đã đến lúc cô phải mạo hiểm tiến vào vùng mạo hiểm một lần nữa và cũng là thời điểm để trở lại thế giới của Grimm và vương quốc của ông ấy. Tái lập Trái đất, cô gọi việc đó là như vậy mặc dù các cư dân của thế giới đó không đặt một cái tên chính thức nào cho hành tinh của họ.

“Thật lạ khi thấy cô ra ngoài.” Một giọng nói nhỏ nhưng đầy tự tin nói với Scheherazade khi cô bước ra khỏi vùng an toàn trong không gian, nơi mà không gì có thể tồn tại. Scheherazade quay lại, ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói không thân quen chút nào. Hình dáng của một cô gái trẻ ở trong bóng tối đập vào mắt cô. Dù cho cô gái chỉ các cô vài bước chân, nhưng cô phải căng mắt ra để  nhìn rõ cô ta. Ngay trong khoảnh khắc đó, cô có thể thề rằng cô đã trông thấy sự bóp méo giống với cái đang gây rắc rối cho quyển sách của cô. Có phải đầu óc đang trêu đùa cô khi đã nhìn quá lâu vào cuốn Ngàn lẻ một đêm? Cô gái này rõ ràng là tân binh mà Ngộ Không đã nói tới trước đó.

“Phải, cuốn Ngàn lẻ một đêm không còn đáng tin nữa và tôi phải xem tiến trình của các sự kiện bằng chính mắt mình.”

“Cô có nghĩ cô có thể dừng nó lại không?” Cô gái hỏi không chút ngập ngừng.

“Đó không phải là câu hỏi tôi có thể hay không. Tôi phải làm và tôi sẽ làm.”

“Trong cô có vẻ kiên quyết nhưng không có chút tự tin nào.” Cô gái trong bóng tối chế nhạo.

“Ơn trời là cô có đủ tự tin cho cả hai chúng ta.” Scheherazade cười ấm áp. “Chúng tôi trông cậy vào sự hỗ trợ của cô.”

“Nếu như đó là vì sự an toàn của thế giới này, tôi sẽ làm.”

“Không phải vì sự an toàn của chúng ta?” Scheherazade hỏi. Cô gái giấu mình trong bóng đêm chuẩn bị đáp lại, nhưng Scheherazade nói tiếp. “Tôi chỉ đùa thôi, tôi phải đi ngay bây giờ, làm ơn trông chừng Reflect và Refrain khi tôi đi.”

“Đã rõ.”

------------------------------------------------------------------------------------------------
“Fieth...làm ơn hãy bình an.” Zero tự nhủ, cầu nguyện cho sự trở lại an toàn của Fiethsing. Mới chỉ vài phút sau khi Fiethsing rời khỏi hội nghị tại Cung điện Ánh sáng, nhưng Zero chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm như lúc này. Không phải vì Fiethsing chưa từng làm việc này, ngược lại thì đúng hơn. Cô ta lẻn ra ngoài trong các dịp trang trọng thường xuyên đến nỗi sẽ dễ dàng hơn để đếm số lần Zero ép cô ở lại hơn là số lần pháp sư của gió trốn ra.

Nhưng lần này thì khác.

Zero không thể gạt ánh mắt đó của Fiethsing ra khỏi tâm trí. Cô ấy đã cố tỏ ra bình thường, nhưng Zero vẫn thấy được nỗi sợ trong mắt cô. Zero biết ánh mắt đó rất rõ.

Nỗi sợ của việc mất đi thứ quý giá nhất.

Những người khác, bị sự cáo lui đột xuất làm giật mình, đã tiếp tục bàn luận chiến lược phòng thủ và di tản cho người dân và các nhân vật cổ tích trong Cung điện Ánh sáng. Zero nhận thấy mình đóng góp được rất ít, quá mất tập trung, quá lo lắng.

“Thế giới này…” Nở nụ cười đáng sợ. “Thế giới này có vẻ là nạn nhân của những tai ương bất tận.” Những lời nói đó thu hút sự chú ý của Lumia, Grimm và Pandora, làm ngắt quãng cuộc nói chuyện.

“Zero?”, Lumia nói, tiến tới bên cạnh, đặt tay lên vai. “Cô ổn chứ?”

Zero giật mình khi mọi người nghe thấy những gì cô nói, nhìn về phía ba người kia. Grimm nở nụ cười tươi cùng với ngón cái giơ lên, còn Pandora cố kìm nén tiếng cười khúc khích khi thấy chồng như vậy.

“Tôi là vua nhưng đồng thời tôi, chúng ta là bạn. Zero, nếu cô gặp rắc rối, chúng tôi sẽ lắng nghe.” Grimm nói, giọng nói nhẹ nhàng phát ra sau bộ râu.

“Cảm ơn, chân thành cảm ơn mọi người.” Zero bắt đầu. “Tôi - ”. Lời nói của Zero bị cắt ngang bởi âm thanh của nguồn sức mạnh vang vọng cả vùng đất, rung chuyển đất và đá dưới chân họ. Một luồng gió mạnh mẽ theo sau tiếng vang, rung chuyển cây cối mạnh mẽ, nó có thể nghe thấy ngay cả trong phòng họp.

“Có chuyện gì vậy.” Pandora la lên.

“Fieth!” Zero hét lớn, không còn có thể kìm chế sự sợ hãi. Cô chạy xuống đại sảnh để nhìn ra cửa sổ, nơi mà Fiethsing  nhảy ra ngoài. Ở phía bìa rừng, có một cột khói bốc lên trời, tỏa ra trên đỉnh trông giống một chiếc ô. Trong thoáng chốc, Zero cảm thấy mình không thể di chuyển. Trong lúc đó cô không cảm thấy gì hết. Kể cả vết thương trên tay do Valentina gây nên dường như đã bốc hơi đi mất bởi cảm giác quặn lòng.

“Cô Zero!” Charlotte có thể chạy xuống đại sảnh từ một hành lang khác, suýt chút nữa đã tự vấp phải chân. “Nhanh lên! Đó..là Kaguya!” Không nói một lời, Zero quay người cùng với Charlotte nhanh chóng chạy tới tầng một của điện chính của Cung điện Ánh sáng. Ngay tại đó, chỗ cánh của mở rộng trong điện chính, Kaguya nằm co rúm lại trên sàn. Kaguya thổn thức, hai tay ôm chặt lấy mình, ô chặt lấy thứ gì đó trước ngực. Zero và Charlotte nhanh chóng chạy tới bên cô, cô đỡ cô dậy, nhưng cô bé vùng vẫy, từ chối vực dậy trên sàn nhà đã ướt đẫm nước mắt của cô.

“Kaguya, chuyện gì đã xảy ra.” Giọng của Zero sửng sốt.

“Dì...Dì Fiethsing…” Kaguya cố gắng trong cơn nấc.  “Dì Fiethsing...và gã lạ mặt...phép thuật lạ...rất nguy hiểm...và đó là lỗi của con.” “ Hơi thở của Kaguya không còn đều đặn, cô khó có thể nhận thức được mọi chuyện xung quanh, hai mắt đỏ rực và nước mắt tuôn trào ra.

“Kaguya, con cần bình tĩnh lại và nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra. Dì ấy đang đánh nhau với ai?” Zero có thể cảm thấy nhịp tim đập bên tai.

“Con...con không biết. Ông ta giống những người Altea. Ông ta là người Altea. Ông ta giống cơn ác mộng với hai mắt không có gì cả.” Kaguya thở chậm dần đều. “Ông ấy dùng phép thuật kì lạ mà con chưa từng thấy. Chúng ta phải quay lại. Chúng ta phải giúp dì ấy!”

“Fieth đã nói gì?” Zero nói, vẫn cố gắng để không run

“Dì ấy bảo hãy chạy đi, chạy về đây.”

“Okay.” Zero thở dài một tiếng khi cố gắng tập trung. “Kaguya, con cần ở lại đây. Ta sẽ tới chỗ Fieth.” Zero duỗi cánh tay ra. Nhờ phép trị thương của Pandora có vẻ như nó sẽ không làm khó cho cô trong cuộc chiến, mặc dù nó vẫn còn hơi đau. Nhân vật Valentina đó không thể xem thường được, nhưng ả sẽ được giải quyết sau.

“Đã quá trễ đối với người bạn yêu tinh của bà rồi. Bà ta đã bị xóa sổ.” Một giọng nói đầy tự tin của chàng trai trẻ tuổi tới Zero, Kaguya và Charlotte. Hắn dựa vào cánh cửa ở chính điện. Khi Zero nhìn hắn, hắn nở một nụ cười nham hiểm. Mắt hắn đỏ rực như huyết nguyệt còn tóc hắn màu trắng nhạt. Trắng…nhạt…gã trai trẻ…có gì đó ở hắn rất qen thuộc với Zero, như là trong một giấc mơ cô có từ rất lâu rồi, nhưng cô chắc chắn rằng cô chưa twungf gặp hắn. Dù vậy, có vẻ hắn biết gì đó về Fiethsing.
“Ngươi là ai? Zero nói . “Nếu ngươi biết điều gì, ngươi nên nói cho chúng ta biết ngay lúc này…” Zero nắm lấy thanh kiếm, phép thuật trên lưỡi gươm bùng cháy thành ngọn lửa xanh. “Hoặc ta sẽ nhìn máu chảy từ cơ thể ngươi.” “Cho dù lời nói vẫn vô cùng đanh thép, tay cô run như muốn đánh rơi thanh kiếm. Hắn nói Fiethsing đã chết. Không thể nào. Chắc chắn cô ấy sẽ không chết. Không thể nào…cô ấy sẽ bỏ Zero lại một mình…đúng chứ?

“Bà ta đã thua trước phép thuật cổ xưa. Phép thuật dùng theo cách cũ. Nó nhanh hơn, mạnh hơn các phép thuật khác.”
“Ta không cần bài học về lịch sử, nhãi ranh.” Zero giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào gã trai trẻ với mái tóc trắng. “Nói ta biết ngươi là ai.”

“Đó là!” Charlotte chợt lên tiếng. “Gill Lapis!” Khi cái tên tới tai Zero ngươi cô chuyển động trước cả suy nghĩ. Cô không suy nghĩ, không có thời gian cho việc đó. Đó là cái tên đã hủy diệt các thế giới khác. Thế giới của Charlotte. Thế giới mà Alice đã thất bại trong việc bảo vệ. Thế giới mà cô gái kì lạ Pricia tới từ đó, bị thống trị bởi Valentina. Đây la con quay vật đang đứng dựa vào cửa của nhà cô, kẻ nói Fiethsing đã chết, và Zero biết cách duy nhất để đối đầu với quái vật. Trong nháy mắt, cô xuất hiện trước mặt hắn, vung kiếm chém hắn làm đôi.
Tuy nhiên Lapis giơ tay ra và thanh kiếm bị cản lại bởi lớp lá chắn mỏng màu tím. Zero cố gắng phá vỡ tấm lá chắn và nó bắt đầu nứt vỡ. Lapis phá vỡ nó với một lực nhẹ để đẩy Zero ra xa. Cô nhanh chóng lấy đứng vững lại, thanh gươm vẫn tiếp tục rực cháy và nắm chặt trong tay.

“Chậc” Lapis tặc lưỡi. “Tháo độ đó sẽ giết chết bà. Người đã giết bà bạn yêu tinh của bà là Alhama’at, chủ nhân của Altea. Tôi thừa nhận tôi không mong hắn tìm tới một thành viên của nhóm bà.” Lapis đứng thẳng dậy, nói chuyện với tư thế nghiêm túc. “Alhama’at là mối nguy hại cho tất cả chúng ta. Ông ta biết về những bí mật mà không ai biết, điều đó khiến ông ta trở nên quá mạnh cho các thế lực muốn giải quyết riêng rẽ. Nhưng mà, một liên minh giữa chúng ta, đòn tấn công của ánh sáng và bóng  tối, có cơ hội để làm việc đó.”

“Ngươi đang đề nghị chúng ta hợp tác.” Zero không hề mất cảnh giác.

“Đại khái như vậy. Điều tôi cần là các người câu giờ để tôi hoàn thành nghi lễ. Nếu tôi bắt đầu, Alhama’at sẽ biết và ngăn cản tôi.”

“Ý ngươi là ngươi sẽ phá hủy thế giới này giống như  ngươi đã làm với thế giới của tôi, phải vậy không?” Charlotte nói, gần như đang khóc.

“Không.”  Lapis trở lời, mỉm cười với lời nói của Charlotte. “Nhưng không gì đảm bảo thế giới này sẽ sống sót.”

“Nếu…nếu chúng tôi giúp…” Charlotte nói, run sợ trước Lapis. “Ngươi sẽ phục hồi lại nhà cho chúng tôi chứ?”

“Không.” Lapis nói một cách vô tâm. “Ta không có hứng hi sinh sức mạnh, hoặc làm nhưng điều không thể và đảo ngược thời gian.”

“Đảo ngược thời gian…không thể?” Zero lắng nghe từng lời của Lapis. Cô biết điểu này là sai, nhưng có vẻ như hắn tin vào nó. Điều này không quan trọng. Hắn biết càng ít càng tốt. Lapis đã quá đủ nguy hiểm rồi.

“Đừng tin những gì hắn nói!!”  Một giọng nói phát ra từ trên cầu thang của chính điện. HÌnh dáng của một cô gái được bao quanh bởi tro tàn nhảy xuống, đôi cánh đỏ rực dang rộng và cô hạ cánh ngay bên cạnh Charlotte.

“Ch-Chị!” Charlotte hét lớn.

“Cái gì?!” Pricia nói, đột nhiên đề phòng với những lời Charlotte nói.

“Ồ...tôi ...xin lỗi.” Charlotte rời đi. “Trong thoáng chốc...cô trông giống...một người khác.”

“Là Pricia phải không? Cô đã hoàn toàn hẳn chưa?” Zero hỏi

“Hehe, đừng lo cho tôi. Tôi không biết chắc chuyện gì xảy ra khi cơ thể bị chiếm bởi Valentina, nhưng tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như thể sức mạnh của cả thế giới đang ở trong tôi.”
“Cô đã thức tỉnh sức mạnh của một lãng khách. Không tệ.” Lapis nói một cách lạnh lùng.

“Valentina ở đâu?” Pricia hỏi.  “Ta biết ả vẫn sống. Ả cần phải trả giá cho những việc đã làm...và cả ngươi nữa.” Pricia hướng ánh mắt về Lapis, gầm lên.

“Chiến đấu với ta sẽ không dẫn đến đâu cả. Như ta đã nói, chúng ta cần phải hợp sức để vượt qua chuyện này. Còn về con quỷ phàn bội đó, ta nghĩ rằng cuối cùng ả cũng sẽ lộ mặt. Cô ta không muốn bị ra rìa quá lâu đâu. Được rồi, ta đã lãng phí quá nhiều thời gian với các người. Nếu các người không muốn chết dưới tay Alhama’at, các ngươi cần phải giải cứu Công chúa Rồng của Alabaster bị Alhama’at bắt giữ. Ông ta không thể để cô ấy trên Altea. Cô ta bị giam cầm ở đây, trên hành tinh này.”

“Và làm thế nào để tìm được cô ấy? Chúng tôi không có thời gian để lật tung cả vương quốc này lên.” Zero bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Hãy hỏi người đang giữ viên đá các người tìm thấy ở ngọn núi phía bắc. Sức mạnh của nó là sức mạnh của cô ấy.” Lapis quay đi.

“Millium…” Zero nói thầm

“Đợi đã! Ngươi chưa nói cho ta biết Valentina ở đâu!” Pricia đuổi theo Lapis.

“Ch-Pricia đợi đã!” Charlotte gọi người bạn từ vùng đất Attoractian, nhưng đứa con của Sissei không hề hứng thú với những lời ấp úng. Phóng nhanh qua cánh cửa của Cung điện Ánh sáng , Pricia thấy Lapis đang cưỡi trên lưng một con rồng đen, bay lên trời.

“ Ồ không được đâu!” Chỉ với một nỗ lực nhỏ, đôi cánh đỏ rực rang rộng ra trong ánh hào quang lộng lẫy, đưa cô lên trời cao.

Trởi lại Cung điện Ánh sáng, Zero và Charlotte đang giúp cho Kaguya đứng vững, tiếng thổn thức cũng đã dịu lại. “Bây giờ chúng ta làm gì?” Charlotte hỏi.

“Ta cần phải xem Fieth sao rồi, và chúng ta cần nói cho Millium về...công chúa của loài rồng.” Zero đáp.

“Cô có nghĩ là chúng ta nên tin vào sự giúp đỡ của hắn?” Charlotee hoài nghi và lo lắng.

“Không.” Zero thẳng thừng. “Nhưng chúng ta có thể tin rằng hắn đang giúp chính mình, và lúc này, những gì hắn muốn cũng là những gì chúng ta cần. Nhưng Millium sẽ không đi một mình. Ta mong cháu và Lunya sẽ đi cùng.”

“Thức ra thì...cô Zero...có ổn không nếu cháu đi cùng cô. Cháu muốn đồng hành với cô!” Charlotte cúi mặt xuống. “Kaguya là bạn cháu và điều này quan trọng với bạn ấy!”

“Charloote…” Kaguya cố nói, cảm kích trước lòng trắc ẩn của bạn mình.

“Đước rồi. Vậy thì Kaguya sẽ lo việc nói với Millium và mọi người về kế hoạch. Chúng ta sẽ xem chuyện gì đã xảy ra vời Fieth.”