[Cốt truyện] Legacy Lost - Phần 5

Những viên đá nhẵn nhụi trên ngai vàng của Alhama’at gây hiểu nhầm về tuổi của nó. Kiến trúc hùng vĩ, cao lớn với thiết kế đơn giản, những góc nhọn, thô ráp ở nơi đặt tay. Nhưng viên đá xám màu không có họa tiết, không đá quý, không gì ngoài ánh sáng của viên đá được đánh bóng để gợi lên chút vẻ tráng lệ. Alhama’at ngồi đó, như thường lệ, cong người xuống, những ngón tay đan vào nhau đỡ lấy cằm. Màu da xám từ cuộc sống được kéo dài, không một chút sức sống. Hai mắt nhắm lại,


Dường như cơ thể của Alhama’at đang bất động, nhưng tâm trí hắn thì không. Suy nghĩ của hắn vươn ra ngoài vũ trụ, tìm kiếm những kiến thức đã tránh né hắn từ lâu. Không biết đã bao niên kỉ trồi quả kể từ lúc hắn bắt đầu những nỗ lực này? Ngay cả Alhama’at cũng không thể giải đáp câu hỏi này. Đánh mất thời gian chỉ có nghĩa khi thời gian là tất cả những gì bạn có.

Ngai vàng của lâu đài được đặt ở trên một con thuyền của cấu trúc nổi tạo nên vùng Altea to lớn. Nó giống như ngai vàng, được cho là không có gì nổi bật. Đơn sơ, làm từ những miếng đá sắc nhọn với họa tiết đơn giản.

Trong thoáng chốc, hắn ta mở mắt những vẫn giữ được sự bình thản. Một sự rùng rợn từ đôi môi tái nhợt của hắn.

“Rachel”, tiếng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng. Nó là rung động cả nền móng của cấu trúc, và một í bụi rơi ra từ trần nhà. Âm vang vọng lại trong tai, xuyên thấu vào tâm can người nghe.

“Có tôi, thưa chủ nhân”, người được gọi là Rachel xuất hiện nhanh chóng từ hành lang, diện kiến với một cái cúi chào đầy kính cẩn.

“Chúng ta có khách. Hãy đảm bảo họ được tiếp đón cẩn thận.”

“Ngài đang nghĩ gì trong đầu vậy chủ nhân”.

“Ta muốn thấy sức mạnh của họ.”

“Rõ thưa chủ nhân”. Rachel vỗ hai bàn tay vào nhau và rồi dang tay ra trước mặt. Một bức màn phép thuật hiện ra ngau phía dưới. Trong một lúc, chiếc màn không có chuyển biến gì trên mặt đất. Đột nhiên có một thứ gì đó nổi lên ngay chính giữa. Ban đầu rất nhỏ sau đó lớn dần cuối cùng thành hình dạng của một con rồng đáng sợ.

“Nidhogg? Thiệt tình, còn cách nào khác để chào đón con trai không?” Giọng nói lạnh lùng và tự tin của Lapis xuất hiện trước cả sự có mặt của hắn khi hẳn bước vào căn phòng. Nụ cười hợp với giọng nói, nhưng ánh mắt tỏa ra sự tức giận.

“Và ngươi đã trở lại. Như ta dự đoán. Ngươi đã nâng cao kĩ năng chạy trốn khỏi ta trong những năm qua.” Alhama’at nói nhưng không chuyển động. Vị trí trên ngai vàng vẫn giữ nguyên, giọng nói vẫn đầy uy quyền như mọi khi.

“Ngài Lapis”, Rachel nói trong sự ngạc nhiên.

“Ta phải thừa nhận là ta rất ngạc nhiên khi ngươi vẫn còn sống. Khi ta không thể định vị được ngươi, ta nghĩ ngươi đã chết được một thời gian.” Alhama’at nói với hai mắt nhắm lại.

“Ông đã nghĩ rằng con trai ông sẽ chết một cách dễ dàng vậy sao? Xin lỗi vì đã làm thất vọng.”

“Có vẻ như ngươi đã đánh bại các thành viên của đội Thất tinh.” Alhama’at nói, từ từ mở hai mắt.” Và ít nhất là ba người.”

“Bọn họ khó có thể là một thử thách tốt.” Lapis nói với một cái cười nhếch mép trên mặt. Hắn búng tay và cơ thể của ba pháp sư hiện ra trên không trước khi rơi xuống mặt đất.

“Ngài Alhama’at. Với sự thất bại của ba người này, Chỉ còn Luna và Sol còn có thể chiến đấu.” Rachel thận trọng, nhưng Alhama’at không đểu ý tới cô, thay vào đố ông ta tập trung vào Nidhogg. Con rống đối mắt với Lapis khi hắn bước vào phòng nhưng khi cuộc nói chuyện bắt đầu, con rồng lại đối mặt với ông, chủ nhân đích thực của nó. Ánh mắt của sinh vật đờ đẫn, vẩn đục. Với một tiếng gầm, nó lao về phía trước, đe dọa sẽ xẻ đôi Alhama’at với những chiếc móng. Alhama’at hít sâu, nói ra một từ.


“Biến đi.” Ngay lập tức, con rồng biến mất. Bốc hơi như thể nó chưa từng tồn tại.

“Quãng thời gian qua cũng không thay đổi bản tính nỏng nảy của ngươi, con trai. Ngươi có thể khiến sinh vật của ta chống lại ta nhưng cuối cùng, chúng vẫn thuộc về ta.” Alhama’at nói, tư thế vẫn không thay đổi.

“Nó đã có chút thay đổi thưa cha. Hôm nay con tới để chảo hỏi người.”

“Ngươi không đến để giết ta ư?”. Lapis chế nhạo trước sự đề xuất của Alhama’at.

“Không. Tôi không thể đánh bại ông. Việc hôm nay đã khẳng định lại điều đó. Thay vào đó, tôi tới để nói với ông điều này. Rồi có một ngày có người sẽ đánh bại ông. Khi ngày đó đến, tối sẽ nhìn ông chết và lấy đi sức mạnh của ông.”

"Ngươi nghĩ sức mạnh này sẽ bị lấy đi một cách dễ dàng? Rất dễ để mang nó? Thích thú khi chịu đựng? Vậy thì ngươi không học được chút gì. Có thể sẽ có một ngày ta bị đánh bại nhưng nó không quan trọng, trang giấy sẽ tiếp tục lật và ta sẽ có cơ hội khác, cho tới khi vòng luân hồi bị phá vỡ.”

“Chậc” Lapis tặc lưỡi một cách sốt ruột. “Không ai lãng phí thời gian với câu đố vô nghĩa đó cả. Tuổi tác đã thêm vào trí óc ông những thứ vớ vẩn. Những người ở thế giới này biết ông ở đây, họ nghĩ ông là mối đe dọa và sẽ ngăn chặn ông. Tôi đã đảm bảo điều đó sẽ đến.” Lapis châm chọc, tự hào về mánh khóe của hắn.

“Trong sự tự tin thái quá đó, ngươi tới để cảnh báo ta. Ta cho rằng ta nên biết ơn vì điều này.”

“Ông nên thế, thưa cha. Tạm biệt. Khi chúng ta gặp lại, tôi sẽ đứng trên cái xác nhợt nhạt của ông.” Lapis cầm lấy rìa áo choàng và quấn quanh người, từ từ thu nhỏ lại cho đến khi Lapis biến mất hoàn toàn.

“Hắn không phải trở ngại cho kế hoạch của chúng ta như những người trên thế giới này.” Alhama’at nói và một lần nữa hai mắt nhắm lại.

“Thứ lỗi cho tôi nhưng ngài chắc chắn chứ?”

“Phải, mục đích của nó khác với những người khác, và vô nghĩa hơn. HNó muốn là người sẽ viết những dòng chữ lên quyển sách. Nó không nhận ra rằng những gì nó sắp viết đã được viết sẵn rồi. Tuy nhiên những người khác không còn được di chuyển tự do. Nếu như chúng ta thành công, họ không thể đảo ngược thời gian.”

“Thư chủ nhân, Ngài hãy để vấn đề với Lapis lại cho tôi.” Rachel cúi mình trước Alhama’at. Thoáng chốc, Alhama’at không nói gì. Hai mắt mở ra, nhìn về phía những pháp sư đã chết trong căn phòng mà Lapis mang tới.

“Tôi sẽ không làm ngài thất vọng như họ.” Rachel thêm vào.

“Họ không thất bại.” Alhama’at  sửa lại. “Họ chỉ cho chúng ta thấy được sự xáo trộn trong câu chuyện. Ta chắc rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng, Rachel”.

“Cảm ơn Ngài Alhama’at .”

“Ta tin rằng đã đến lúc ta nhìn những kẻ can thiệp của thế giới này với đôi mắt của ta và cháo đón chúng một cách tử tế”.  Alhama’at  không dành chút thời gian để đáp lại. Không bùa chú, không ánh sáng ma thuật, ông ta chỉ đơn thuần biến mất khỏi ngai vàng như thể ông bị xóa sổ khỏi sự tồn tại. Rachel đã nhìn thấy sự dịch chuyển như này trước đây, tới hôm nay cô cũng không lĩnh hội được bản chất của kĩ năng này.

“Ngài Lapis, tôi không bao giờ nghĩ rằng ngài sẽ trở lại. Tôi phải nghĩ ra hình phạt thích đáng dành cho ngài.” Rachel lẩm bẩm khi rời căn phòng.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Ở mặt đất phía dưới, Kaguya cuối cùng đã thu thập đủ những mảnh vỡ từ Viên đá phép thuật của Mặt trăng mà Grusbalesta đã dành nhiều thời gian để giảng giải cho cô, trên đường tiến về Cung điện ánh sáng.
Grusbalesta đồng hành cùng với cô một phần chặng đường, nhưng hai người đã đường ai nấy đi sau một khoảng thời gian. Nhà hiền nhân nhận thấy rằng ông cần đánh thức nhưng thành viên của Sáu hiền nhân vẫn đang bị phong ấn.


“Trông ông ta thật là bận rộn.” Kaguya tự nhủ khi Cung điện ánh sáng ngày càng gần. Grusbalesta đã dặn đợi ông ta tới khi ông trở lại, nhưng cả hai lối đi đều dẫn về Cung điện ánh sáng, điều tai hại gì sẽ xảy ra nếu trở về cung điện trước? Cô đang rất đói và lời hứa về bữa ăn tại cung điện đã vượt qua lời của Grusbalesta.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu không có mặt trăng, ý nghĩa chợt hiện lên trong đầu, dừng lại trong thoáng chốc. Tại sao cô cần trở về bản thể cũ nếu như mọi người đều sai? Cô không hoàn toàn chắc rằng mình đã sẵn sàng để trở về với con người cũ. Sau cùng thì không gì đảm bảo con người hiện tại của cô sẽ được giữ nguyên. Nếu như cô dừng việc...là chính mình? Ý nghĩ đó hủy hoại tâm trí cô, bụng cô quặn lại đến mức cô có thể nôn nhưng không còn đủ sức.

Kaguya đứng hình, chân cô bất động, hai tay ôm lấy đầu, bị tra tấn bởi ý nghĩ đó.

“Tôi chưa sẵn sàng là chính mình.” Cô nói, nước mắt tràn ra. “Tôi biết có nhiều chuyện đang diễn ra, gã kẻ xấu Lapis đó cũng là một vấn đề, nhưng...với sự giúp đỡ của mọi người...tôi không cần phải…”

Kaguya bị xao lãng bởi sự do dự của mình không nhận thấy rằng có một người đàn ông cao bất thường, cúi gập người, xuất hiện một cách đột ngột. Ông ta mặc một chiếc áo choàng che dấu đi làn da tái nhợt và gầy, đôi mắt màu da cam.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Fiethsing, Zero, Grimm, Lumia và Pandora đã tập trung lại tại một căn phòng trong Cung điện ánh sáng. Một tấm bản đồ thế giới trải ra trước năm người trên chiếc bàn gỗ sồi. Năm người đồng ý rằng đã đến lúc liên kết các hành động của họ. Nhưng thứ dường như hoàn toàn tách biệt đã được chứng tỏ có mối quan hệ với nhau qua từng ngày và họ không thể hoạt động như những bộ phận độc lập nữa.

Năm người bàn về những kế hoạch, chiến lược phòng thủ và sơ tán khẩn cấp cho những người dân sống trong thị trấn Cung điện ánh sáng. Nhờ có Fiethsing, tộc yêu tinh ở Amonsulle sẵn sàng cho họ chỗ trú ẩn, phá vỡ truyền thống của tộc yêu tinh trong rừng không quan tâm tới chuyện của loài người.
“Giá như chúng ta thống nhất trong hòa bình thay vì trong cơn khủng hoảng.” Grimm than phiền. Pandora đặt tay lên vai ông an ủi.

“Chúng ta nên biết ơn về sự giúp đỡ. Có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác xa hơn.” Hoàng hậu cam đoan.

Đột nhiên, Fiethsing, người trông như đang ngái ngủ, đột ngột bừng tỉnh, đập hai tay xuống bàn với một tiếng “bụp”. Hành động của cô đã gây sự chú ý với mọi người đặc biệt với Zero người trông có vẻ lo lắng hơn là ngạc nhiên khi Fiethsing bột phát như vậy.

Fiethsing không nói gì với bốn người, thay vào đố lẩm bẩm với chính mình. Hai mắt mở to trong sự sợ hãi.

“Hắn đã biết.”

“Fieth?”

“Hắn biết là tôi đã thấy, hắn đã đi trước. Hắn biết. Hắn biết. Hắn biết.”  Fiethsing hướng ánh nhìn ra bên ngoài như là vượt khỏi căn phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Lumia hỏi. Trước câu hỏi đó, Fiethsing dường như trở lại với thực tại.
“Có vài việc tôi cần giải quyết ngay lập tức. Xin lỗi mọi người. “ Fiethsing nhìn mọi người đang bối rối với ánh mắt hối tiếc. “Và Zero...Hãy chăm lo cho mọi việc còn lại nhé, okay?”

“Chắc rồi, nhưng Fieth cô đang nói về chuyện gì”

“Tôi phải đi!” Fieth lao tới cánh cửa, xuống dưới sảnh, tới cửa sổ gần nhất. Cô bật ra khỏi cửa sổ nhưng không hề ngã. Thay vào đó cô lượn một cách nhanh chóng như thể cơn gió đang đưa cô đi.

“Không. Không. Không” những lời lẩm bẩm lại được nói ra. “Làm ơn hãy ổn, làm ơn.”

Với tốc độ đó Fiethsing chỉ mất một lúc để tìm thấy Kaguya. Cô cũng không chắc Kaguya sẽ ở đó, nhưng đó là nơi hắn tới và cô có thể cảm nhận sự di chuyển của hắn. Nếu như hắn di chuyển tới một nơi gần Cung điện ánh sáng như này, điều này có nghĩa là tiên đoán của Fiethsing đã trở thành hiện thực. Nhưng nó không thể xảy ra sớm thế này. Cô nghĩ chuyện này sẽ xảy ra trong vài ngày tới. Lẽ nào hắn biết những gì cô thấy? Làm sao có thể như vậy được? Làm ơn hãy ổn, làm ơn. Tâm trí của Fiethsing tràn đầy sự phiên muộn và xáo trộn.

Không lâu sau đó, cô thấy hai bóng dáng trên con đường hướng tới Cung điện ánh sáng. Tàn tích còn sót lại của khu rừng che khuất tầm nhìn , nhưng cảm nhận trong lồng ngực thì không thể sai được.

Chính là hắn.

Nếu không phải vì sự hiện diện của nguy hiểm, Fiethsing có thể khóc hàng giờ với sự nhẹ nhõm khi cô vẫn thấy Kaguya còn sống.

“Ah, dì Fiethsing!” Kaguya la lên khi thấy cô hạ xuống từ bầu trời.

“Kaguya!” Fiethsing cũng la lên, ôm chặt lấy đứa trẻ. “Hắn ta đã làm gì con?”

“Dì đang làm cháu đau đó.” Kaguya thu mình lại khi Fiethsing nắm chặt lấy hai vai. Fiethsing quay ra nhìn Alhama’at vẫn đang đứng, khom mình xuống cách đó vài bước chân. Hắn không nói gì, và cũng có vẻ không có dấu hiệu cử động gì. Thực ra, mắt hắn nhắm lại và cơ thể hắn tĩnh lại, cô có thể nhầm hắn với một bức tượng. Nhưng sức nặng trong lồng ngực nhắc cô rằng đây không phải là đồ giả. Đây là sự kinh hoàng không hề giống cái gì khác.

“Ông ta xuất hiện ngay trước dì.” Kaguya giải thích. “Hắn ta là kẻ xấu phải không...cháu có thể cảm nhận được.”  Kaguya cố gắng kể lại cảm xúc một cách chi tiết nhưng thật khó để miêu tả.

“Hắn ta rất xấu Kaguya. Kẻ tệ nhất.”

“Ngươi đến sớm hơn so với dự tính của ta. Thật đáng ngưỡng mộ.” Alhama’at cất lời và giọng nói đầy trọng lượng vang vọng trong tai.

“Ngươi muốn gì ở nó?” Fiethsing cố gắng cãi lại.

“Cô ta là một kết mở, cô ta là chìa khóa để phá đi mỗi nguy hại mà ta cần phải giữ nguyên cho đến lúc thích hợp.”

“Ý ngươi là sẽ giết nó?” Lời nói khoét sâu vào trong lòng Fiethsing hơn bất cứ lưỡi gươm nào khi được nói ra. Kaguya ngước nhìn lên người giám hộ, nỗi sợ và sự bối rối hiện rõ trong mắt.

“Cái chết là vô nghĩa trong câu chuyện tiếp diễn mà không có hồi kết. Nhưng ta biết sự thật sẽ không làm lay chuyển trái tim ngươi, cô yêu tinh bé nhỏ.” Bây giờ Alhama’at nói với hai mắt đã mở, nhưng tư thế của hắn vẫn giữ nguyên không đổi. Cái bóng của hắn kéo dài tới tận chân của Fiethsing.

“Dì?” Kaguya hỏi. “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chúng ta sẽ đánh bại gã người xấu này đúng không?”

“Không phải lần này, Kaguya.” Fiethsing quay lại phía người con gái nuôi, hai hàng nước mắt tuôn rơi. “Lân này ta muốn con chạy đi.”
“N-Nhưng…”

“Hãy nghe ta.”

“Thế còn dì?” Kaguya hét lên, òa khóc.

Đột nhiên một làn sóng cuộn trào trong không khí, xoắn lại xung quanh Alhama’at. Hắn giơ ngón tay ra và những tia sét đen từ tay hắn phóng về phía Kaguya và Fiethsing.

Dường như là ngay tức khắc, Fiethsing tạo ra lá chắn để đỡ đòn tấn công, nhưng nó không hoàn toàn hiệu quả. Nó chặn tia sét trong khoảnh khắc và vỡ vụn. Luồng năng lượng đen tối phóng vào Fiethsing ngay giữa ngực.


“Augh!!”

“Dì Fiethsing!” Kaguya hét lên.

“Thật thú vị.” Alhama’at khen ngợi, tay hắn vẫn giơ cao. “Không ai từng sống sót trước tia sét đen của ta trước đây.”

“Ta hứa.” Fiethsing nhổ máu trong miệng ra. “Ngươi chưa từng đối mặt với ai như ta trước đây.” Cô gắng đứng dậy và quay về phía Kaguya.

“Kaguya, cảm ơn con rất nhiều vì những niềm vui đã mang lại cho ta. Sau cùng thì, đó là những kỉ niệm đẹp.” Kaguya mở miệng để phản kháng lại nhưng Fiethsing nhanh chóng niệm chú và một cơn gió nâng Kaguya lên và mang cô đi xa.

Ánh mắt của Alhama’at vẫn chăm chú vào Fiethsing. Cô cảm thấy một áp lực vô cùng lớn trước sự chú ý của hắn.

“Không đuổi theo con bé sao?”

“Không khi ngươi đã chứng tỏ ngươi là một mối nguy hại tương đương.” Alhama’at trả lời

“Có lẽ ta cũng nên nghiêm túc.” Fiethsing hổn hển.

“Không. Nếu ngươi khôn ngoan hơn thì ngươi nên chạy đi. Điều đó sẽ giúp cho ngươi sống thêm vài giây.” Một tia sét đen phóng ra từ tay của Alhama’at. Nhưng lần này, Fiethsing đã sẵn sàng.

“Giải phóng!”. Cô hét lên và một làn sóng năng lượng trào ra từ người cô. Với một cái vung tay cô chặn đứng phép thuật của Alhama’at và biến mất khi nó gần chạm người cô


Không khí xung quanh Fiethsing cuộn trào mãnh liệt, tràn đầy năng lượng.

“Thật là ấn tượng.” Gương mặt tái nhợt của Alhama’at nở nụ cười nham hiểm. “Ta không biết rằng ngươi học cách sử dụng phép thuật cổ xưa. Tài năng này đã bị lãng phí vão những việc làm vô nghĩa.

“Câm mồm.” Fiethsing đáp lại, một tay ôm chặt lấy vết thương. Với một cái vung tay nữa, cô kéo hết không khí ra khỏi phổi Alhama’at. Kẻ thống trị Altea tạo ra một tiếng động khi luồng gió thoát ra, rung nhẹ, nhưng tư thế của hắn vẫn giữ nguyên.

“Chết đi.” Alhama’at nói. Không có không khí, không có sự cử động của miệng. Bằng một cách nào đó hắn vẫn nói được. Lời nói chạm vào tâm trí cô, xé toạc người cô ra. Một lần nữa, cô ho ra máu nhưng vẫn đứng vững.

Alhama’at hít một hơi, nhưng Fiethsing lại kéo hết không khí từ phổi ra. Cô thắt chặt phép thuật lại, cô tạo ra một khoảng chân không quanh đầu hắn, hi vọng sẽ hút hết tất cả không khí, tất cả sự sống còn trong cơ thể hắn.

“Chết đi.” Alhama’at lặp lại một cách phi thường và một lần nữa những lời đó găm sâu trong cô. Cả thế giới xụp xuống và quay vòng, nhưng cô vẫn cố sống trong tuyệt vọng. Phép thuật của cô biến mất và Alhama’at phục hồi nhanh chóng.

“Hiểu biết và kĩ năng.” Hắn nói. “Đánh vào điểm yếu của ta chứng tỏ rằng phép thuật của ngươi không thể sánh bằng của ta. Hãy nói cho ta, Fiethsing thuộc Sáu hiền nhân, điều gì đã khiến ngươi tham gia vào cuộc đấu mà ngươi nắm chắc phần thua.”

“Tình yêu.” Fiethsing khò khè, trông khó khăn để giữ vững cơ thể.

“Tình yêu.” Alhama’at lặp lại, lúc này đang tiến lại gần cô, vươn tay ra. “Thật đáng ngưỡng mộ, dũng cảm, Fiethsing của Sáu hiền nhân, ta cũng yêu trong cả cuộc đời. Đó là lý do ta sẽ giải phóng tất cả.”

Với chút sức lực cuối cùng, cô bật ra phía sau, tạo khoảng cách với Alhama’at. Cô biết đây chính là cơ hội.  Đây là sức lực cuối cùng của cô, là cơ hội cuối cùng. Nhiều năm trước, khi học về bản chất của phép thuật cùng với Grusbalesta, hai người đã khám phá ra không khí được tạo bởi những vật thể nhỏ phân tán. Những vật thể này tràn đầy trong không gian. Hai người đã đưa ra giả thuyết, sức mạnh phép thuật dựa vào gió có thể tác động tới những hạt li ti này. Nhưng phép thuật này quá khó để sử dụng và quá nguy hiểm. Cho tới khi Fiethsing khám phá ra năng lượng cổ xưa.

Cô tập hợp chút sức lực cuối cùng, và tung ra một dòng phép thuật cổ xưa. Cô xoắn lại vào thay đổi nhưng hạt li ti trong không khí xung quanh Alhama’at. Cô cố gắng để không tạo ra chuỗi phản ứng. Ngay lập tức khi nó hoàn thành, những hạt li ti trở thành những hạt có thể phát nổ và Fiethsing dùng chút sức mạnh cuối cùng để kích nổ chúng.

Ngay lập tức, không khí xung quanh Alhama’at phát nổ, tạo thành một vụ nổ to lớn, rung chuyển mặt đất cách đó hàng dặm. Cột khỏi bốc lên lan tỏa khắp bầu trời, Fiethsing khuỵu gối, thở hổn hển.

“Hộc...hộc...Kaguya. Ta...xin...lỗi.”

Một lúc sau, Alhama’at bước ra từ đám khói. Người hắn cháy xém và bị thương, hắn trở nên tức giận.

Hắn đưa tay ra, nắm lấy đầu của Fiethsing, và đưa lên ngang mặt hắn.

“Chết đi.” Hắn nói lần nữa, và lời nói chạm tới người phụ nữ lần cuối cùng.